Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Còn nhớ cái thời tôi còn nhỏ, khi đó hầu như đêm nào cũng phải ngủ sớm, tầm 5,6 giờ là trời bắt đầu tối hẳn. Cả nhà quây quần bên mâm cơm rồi chuẩn bị kết thúc một ngày. Khi ấy, buổi tối không gian rất yên ắng, văng vẳng xa xa tiếng côn trùng kêu. Đường xá thì không giống bây giờ, đa số đều tối đen như mực, xa xa có một vài ánh đèn đường lẻ loi. Một cảnh vật rất yên bình cho đến giờ tôi vẫn chưa quên được.





Khi ấy chỉ có khu vực trung tâm thành phố là điện đóm đầy đủ, còn những vùng ven thì cảnh cúp điện xảy ra thường xuyên, nhà nào cũng luôn có một ngọn đèn dầu hoặc vài cây đèn cầy để sẳn. Mỗi khi cúp điện thì bọn nhóc chúng tôi vui lắm, ngồi tụ tập bên ngoại để nghe chuyện ma. Thú thật thì tôi là một thằng rất sợ ma, nhưng vẫn thích nghe, có những hôm nghe xong không dám đi đâu nữa, trùm chăn kín mít mà ngủ đến sáng.




Thời đó gia đình tôi vẫn còn khó khăn lắm, ba mẹ tôi từ khi cưới nhau đã ra riêng với bàn tay trắng. Dành dụm chắt chiu mới xây dựng được một ngôi nhà . Lúc đó điện nước là một thứ rất xa xỉ, ba mẹ hay dặn phải tiết kiệm tối đa. Chỉ có buổi tối mới được mở đèn và dùng máy quạt. Nhưng vì điện yếu nên bóng đèn cứ lờ mờ, và cái ánh sáng chập chờn ấy đã đi vào tâm trí tôi cho đến bây giờ.


Rồi thấm thoát thời gian trôi, đất nước phát triển từng ngày, cuộc sống trở nên văn minh hơn, điện được cung cấp đầy đủ cho mọi nhà, nó trở thành một thứ quen thuộc. Và tôi gần như quên đi sự hiện diện của nó. Cho đến hôm nay, đang làm việc thì bổng dưng cúp điện, mở máy phát điện và nhìn bóng đèn chớp tắt thì ký ức thời thơ ấu lại tràn về…nên viết vài dòng tâm sự. Liệu cuộc sống sẽ như thế nào nếu không có điện?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét